T3. Th10 8th, 2024

Nhạc cụ tre nứa ở Inđônêxia

Inđônêxia (tên truyền thống gọi là Nam Dương) là một tổ quốc ở Đông Nam Á. đây là đất nước của Các hòn đảo – có trên 17.000 đảo trong đó hơn 6.000 đảo đã có người sinh sống. Nhiều đảo này trải dài như một chuỗi trang sức ngang qua xích đạo, giữa Ấn Độ Dương và Thái Bình Dương, nối hai lục địa châu Á và châu Đại Dương. Những đảo chính của Inđônêxia là Jawa, Sumatra, Kalimantan, Sulawesi, Irian Jaya và Bali. Inđônêxia có khí hậu nhiệt đới, nóng (trừ vùng núi) với hai mùa rõ rệt là mùa mưa (từ tháng Mười một đến tháng Tư) và mùa khô (từ tháng Năm đến tháng Mười). Do khí hậu như vậy nên ở Inđônêxia Những loại tre nứa cũng rất lớn mạnh, nhất là ở vùng núi Bandung. Inđônêxia là tổ quốc đông dân đứng thiết bị tư trên thế giới với trên 200 triệu người. Bên cạnh đó ở Inđônêxia cũng có đủ tộc người Hãy cùng sinh sống. Trong đó Nhiều chủng tộc Mã Lai chiếm đa số: người Jawa, người Sunda, người Mã Lai, người Madura và Nhiều chủng tộc khác. Ở Inđônêxia có rất nhiều hình thức văn hoá và ngôn ngữ khác nhau, Thế nhưng ngôn ngữ sử dụng chính của nước này là tiếng Bahasa Inđônêxia, một thứ tiếng địa phương được chuẩn hoá từ ngôn ngữ Malay.

Đàn Angklung Indonesia

Nhạc cụ tre nứa ở Inđônêxia cũng rất lớn mạnh. Giống như ở Việt Nam, tre nứa chính là tầng văn hoá tiên phong của địa chỉ đây. Nhạc cụ tre nứa của Inđônêxia khá phong phú với Các loại chính là nhạc cụ hơi và nhạc gõ như:

– Nhạc cụ hơi thổi có Suling (sáo dọc), tương tự như Tiêu của VN.

– Nhạc cụ gõ có Gambang (tương tự như Xylophone), Bass Pukul.

– Nhạc cụ ống tre lắc có Angklung, Calung (xem ví dụ ở phần phụ lục).

So với Các nhạc cụ tre nứa của Việt Nam thì nhạc cụ tre nứa của Inđônêxia mỏng hơn về tổng số. một lý do khác về bí quyết trình bày chúng thì hết sức giàu sang. Đặc biệt nhạc cụ Angklung của Inđônêxia là một nhạc cụ rất nổi trội cho tinh tế âm nhạc tre nứa của khu vực Đông Nam Á.

Trên đây chỉ là một vài phác thảo về nhạc cụ tre nứa của Việt Nam và Inđônêxia trong bối cảnh văn hoá Đông Nam Á đề cập chung. Điều mà người viết muốn nói đến chính là việc chúng ta bắt buộc bảo tồn và phát huy bản sắc văn hoá riêng của mỗi dân tộc. Bởi mỗi nhạc cụ dân tộc cũng như mỗi nhân loại đều có sự lôi cuốn và có sức sống riêng của nó.